Kể về một kỷ niệm đón Trung thu với gấu của bạn đi

Trong không khí náo nức, người người nhà nhà cùng đón Trung thu, chúng mình cùng ôn lại những kỷ niệm đẹp và chia sẻ với nhau chút nhỉ?

Trung thu là Tết đoàn viên, sẽ có ai đó trở về thăm nom gia đình, quây quần bên ông bà cha mẹ ăn một bữa cơm ngon. Nhưng cũng sẽ có ai đó mong muốn được cầm tay, chạm tay và ở gần bên một người dưng khiến cho tim mình lỗi nhịp. Vì một lẽ đơn giản lắm, Tết đoàn viên nên chúng mình ở cạnh bên nhau, với mong muốn sau này sẽ là người một nhà!

Hãy nhân dịp Trung thu năm nay nhớ lại những mùa Trung thu cũ, xem bạn đã có những kỷ niệm đáng nhớ nào với người đặc biệt mang tên "gấu" của bạn nhé!

1. Chính là khi tôi hỏi có kế hoạch đi chơi Trung thu không anh ơi, thì hắn ta hỏi ngược lại: "Em mấy tuổi rồi?". Cuối cùng hôm Trung thu lại tự vác xác sang nhà tôi và cầm trên tay một chiếc đèn ông sao. Thật, là chiếc đèn ông sao đó!

2. Chúng tôi mua nhiều bưởi về ăn, cho người nhà ăn múi bưởi còn tách lấy hạt. Sau đó đem phơi khô hạt bưởi để chờ đến hôm Trung thu đem ra đốt với bọn trẻ con trong khu phố. Chúng tôi bao nhiêu tuổi ấy à? Mãi mãi tuổi 18 hehe.

3. Năm nào cũng như năm nào, tôi với hắn ta tất bật mua đồ chuẩn bị làm bánh để biếu cho cả hai nhà. Hắn ta phụ trách cân nguyên liệu cho tôi, còn tôi làm tất cả các khâu còn lại. Được cái tôi bày bừa cái gì ra thì tự biết đường mang đi rửa cho đỡ bừa bộn. Cũng gọi là có chút đáng yêu.

Kể về một kỷ niệm đón Trung thu với gấu của bạn đi

 
 
 
Learn More
 
 
 

4. Hôm đấy đang yên đang lành thì dựng tôi dậy hỏi em có thích nuôi 1 chú cún không? Tôi gà gật nói có, cún đáng yêu mà. Thế là ngồi tìm chỗ mua cún, chiều hai đứa đón em về nhà luôn. Trên đường đi tôi vừa ôm em bé vừa hát bài chiếc đèn ông sao, anh ta liền nói: "Quà Trung thu đấy nhá! Cố mà chăm cho tốt vào!"

5. Cũng háo hức đón Trung thu với người yêu lắm chứ, vì năm đầu tiên có gấu mà. Nhưng trước đó vài hôm thì chúng tôi có xích mích, giận hờn nên không nói chuyện với nhau luôn. Cuối cùng, vẫn lại phải mò sang chơi với đám bạn F.A của mình. Xem ra có gấu hay không có gấu cũng như nhau cả thôi.

6. Chúng tôi yêu xa, nên Trung thu năm nay vẫn như Trung thu mọi năm thôi. Tôi ngồi nhà xem phim, ăn bỏng ngô, rớt nước mắt với những bộ phim ngôn tình. Người yêu tôi thì làm gì ấy à? Chắc là cũng đang đi chơi với cô nào đấy, hoặc ngồi nhà giống như tôi thôi. À, thật ra khoảng cách giữa chúng tôi chính là hiện tại và tương lai.

7. Cả 2 đứa đều là sinh viên, Trung thu cũng háo hức lắm, leo lên chiếc xe cà tàng rồi đạp cật lực lên phố cổ để hóng hớt với thiên hạ cho vui. Cuối cùng vui đâu không thấy, chỉ nhớ một đứa bị móc mất ví, một đứa bị móc mất điện thoại vì chen lấn chỗ đông người. Haizzz, bây giờ thì khác rồi, tôi không có gấu và người ấy cũng chẳng còn ở đây.

Kể về một kỷ niệm đón Trung thu với gấu của bạn đi

 

8. Tôi hỏi anh ta là em vẫn còn thiếu nhi đấy, có quà cho em không? Anh ta có vẻ ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì. Hôm sau, anh ta mang đến nhà tôi một hộp bánh Trung thu của khách sạn 5 sao. Tôi nghĩ chà cũng có đầu tư đấy nhỉ. Nhưng hỏi ra mới biết: "Anh lấy của mẹ anh mang sang cho em đấy. Quà đấy nhá!"

9. Chúng tôi chỉ hẹn hò tại gia, nấu một bữa thật ngon toàn những món hai đứa thích, rồi ngồi nhâm nhi một ly vang và nói luyên thuyên đủ chuyện. Chúng tôi là du học sinh bên nước bạn, Trung thu là Tết đoàn viên nhưng không thể về nhà, vậy nên coi người kia là nhà và cứ thế bên nhau thôi.

10. Tôi chỉ nói ngắn gọn như thế này thôi: Tôi chưa từng có gấu. Năm này vẫn giống năm xưa, vẫn chưa có gấu vẫn chưa có bồ…

Thôi thì đành vương, đành nhớ thế thôi...

Nhưng em đã không dám, hay em không đủ dũng cảm để lay mình anh thức dậy, sẻ chia cho em những xốn xang lòng em đang chao nghiêng trăm ngả. Em sợ anh thức giấc, rồi nhìn thấy em buồn trong đám âu lo về những điều em lo sợ. Em sợ khi ở trong một mối quan hệ mơ hồ không lối thoát, bởi vì em yêu anh, nhưng cũng bởi vì, ranh giới của kẻ thứ ba và tình yêu thật sự đã có ai dám dũng cảm ngang nhiên mà tranh đấu để có được hạnh phúc chân thực và an toàn...

Thức giấc giữa những mơ hồ của một mối quan hệ không tên, em nhìn sang anh, sang tấm lưng trần của người đàn ông đã từng phong sương nhuốm những vấp váp trầy trụa của cuộc đời, tim em chợt nhói lên điều gì đó em chẳng thể kịp bắt nhịp cảm xúc mà đánh vần cho nó cái tên cụ thể. Nhưng có lẽ, đó là nỗi hoang mang về lối đi của cảm xúc trong em bây giờ. Em phải làm gì, khi đứng giữa những lựa chọn, những lối đi vốn chẳng nhìn thấy điểm dừng của hạnh phúc thật sự giữa đời người.

Em đưa tay để chạm lấy bờ vai ấy, mong anh thức giấc quay lại nhìn em với đôi mắt ngập tràn yêu thương rằng: ''Đừng lo, có anh ở đây rồi'', như thế có lẽ trong em sẽ cảm thấy thật yên bình đôi chút.

Thôi thì đành vương, đành nhớ thế thôi...
Nhưng em đã không dám, hay em không đủ dũng cảm để lay mình anh thức dậy, sẻ chia cho em những xốn xang lòng em đang chao nghiêng trăm ngả. Em sợ anh thức giấc, rồi nhìn thấy em buồn trong đám âu lo về những điều em lo sợ. Em sợ khi ở trong một mối quan hệ mơ hồ không lối thoát, bởi vì em yêu anh, nhưng cũng bởi vì, ranh giới của kẻ thứ ba và tình yêu thật sự đã có ai dám dũng cảm ngang nhiên mà tranh đấu để có được hạnh phúc chân thực và an toàn.

 
 
 
Learn More
 
 
 

Thôi thì đành vương, đành nhớ thế thôi...

Thôi thì, đành chấp nhận, khi đầu tiên em đã tự mình chọn lựa ở bên anh, tự nguyện chấp nhận làm kẻ thứ 3 mà người ta hay em trước đây đã từng nguyền rủa và căm ghét, để có lúc, cảm xúc và tình yêu đã thắng nổi được lý trí của mình. Em trở thành chính con người ấy, dẫu đã có lúc em thực sự hạnh phúc, thực sự xem anh như một bến đỗ vững chãi và an toàn.

 

Thế nhưng nhiều hơn đôi ba lần, những mâu thuẫn nghĩ suy về điều không nên hay cứ muốn lại hiện lên rồi nhấn chìm em giữa những khổ sở khát khao được yêu thương và bao bọc của thanh xuân người con gái như ai.

Em phải làm gì tiếp, câu hỏi cứ vướng bận mãi trong em, anh có nghe thấy không anh?

Tình đầu là mối tình khó quên nhất, càng đau càng nhớ...

Có người từng nói với tôi " Mối tình đầu là mối tình khó quên, càng đau càng nhớ". Theo tôi, dù yêu hay không yêu, đau hay không đau, buồn hay vui thì tình cảm là thứ không thể mang ra cân đong đo đếm được và càng không thể sống hết cho lí trí mà không nghe con tim. Nhận ra:" Qua thời gian, những thất vọng về điều ta đã làm sai có thể nguôi ngoai, nhưng sự hối tiếc về những gì ta đã không làm thì... luôn còn mãi..

- Chị, về thôi, muộn rồi. Chị... chị

- Ờ, ờ cái gì?

- Làm gì ngồi ngẩn ra zợ, về thôi. Tính làm thêm giờ à?

- À, ừ, em về trước đi, mấy hôm nay đường chị về hay tắc quá, chị ngồi lại lát rồi về sau

- Em thấy chị có chuyện gì ạ?

- Chuyện gì đâu, tại sợ tắc đường thôi, bon chen len lỏi mệt lắm.

- Ok, vậy lát khóa cửa, em về trước nha

- Ok nàng, về đi, tí chị về.

Thực ra thì nó có về sớm hay về muộn thì đường nó cũng tắc vậy thôi. Cái cơ bản là nó chưa muốn về phòng trọ lạnh lẽo, về lại cũng thui thủi 1 mình. Ở đây cũng 1 mình nhưng ít ra nó thấy lòng còn đỡ trống rỗng. Kể từ ngày nó hay tin anh sắp lấy vợ tâm hồn nó cứ như trên mây. Đi xe máy mấy lần suýt tông vào người ta chỉ vì tâm hồn treo ngược ngọn cây, bởi nó chưa chấp nhận được cái sự thật anh có người khác và sắp làm đám cưới. Phải chăng nó quá tự tin vào tình yêu anh giành cho nó, vào cái khoảng thời gian nó muốn anh chờ đợi nhưng lại không cho anh lấy 1 lí do.

Nó nhận ra nó đã thua. Nó sai rồi. chẳng lẽ gì anh phải quy lụy, chờ đợi nó khi nó lại là người cố gắng ruồng bỏ, đẩy anh ra xa. Chính nó cũng là người bảo anh không được phép lụy tình và phải đi tìm cho mình tình yêu mới. Vậy mà giờ đây nó lại mong chờ rằng sau 3 năm anh vẫn đứng đó đợi nó ở cuối con đường. Phải chăng do nó xem quá nhiều phim, đọc quá nhiều ngôn tình tiểu thuyết nên thành ra mơ mộng.

Tình đầu là mối tình khó quên nhất, càng đau càng nhớ...

 

Trước đây nó nghĩ tình yêu chỉ cần 2 người yêu nhau là đủ, rồi cùng cố gắng cho tương lai. Nhưng đi làm càng lâu nó càng trở nên thực dụng hơn và bị tiêm nhiễm vào đầu những mối lo về tương lai, về những thứ mà chưa xảy đến và có khi không bao giờ đến để rồi nó không còn tự tin vào tình yêu, nó ruồng rẫy, buông bỏ anh chỉ vì nó nghĩ 2 người đến với nhau sẽ không có tương lai tốt đẹp, khi nhiều người không thích anh và đến cả bà xem bói cũng nói nó với anh không hợp.

 
 
 
Learn More
 
 
 

Cái thời điểm nó phũ phàng đòi chia tay đồng nghĩa với việc nó chấp nhận sống theo ý muốn vầ sự sắp đặt của người khác. Nó giờ đây đang đổ lỗi cho nó của ngày xưa, ngây thờ, khờ dại và không có chính kiến. Nhưng nó nghĩ là do nó yêu anh chưa đủ nhiều và nhất là trong tình yêu không được có sự tính toán. Nếu như tính trước tương lai, bản thân mạnh mẽ biết lấy đó làm bàn đạp để cùng nhau phấn đấu thì ok nhưng vì bản thân còn lo sợ nhiều thứ thì chỉ làm cho những nỗi lo thêm lớn dần và đủ để giết chết 1 tình yêu.

Tình đầu là mối tình khó quên nhất, càng đau càng nhớ...

Ba năm sau chia tay, nó vẫn chẳng yêu được ai. Hay cũng đúng hơn là không ai chịu được cái tính hâm dở thất thường của nó. Bề ngoài, nó vẫn là đứa hay nói hay cười, hết lòng vì công việc, bạn bè. Nhưng trong tình yêu nó vẫn là đứa khó tính như vậy. phải chăng, nó không cho phép mình được lung lay, khi nó vẫn chờ đợi 1 cái gì đó ở anh nhưng nó lại không nói cho anh biết. Đến 1 ngày khi lí trí không còn kiểm soát được con tim, trong đêm nó bất chợt bấm số gọi anh. Vẫn giọng nói quen thuộc mà bao lâu nó không được nghe. Anh vẫn từ tốn. anh có vẻ ngạc nhiên khi nó gọi anh vì ngày xưa anh có nhắn tin hay gọi điện chẳng bao giờ nó nghe máy hay trả lời. Nó vẫn thản nhiên, lạnh lùng đến giả tạo hỏi thăm anh công việc. anh bảo anh vẫn ổn, nói ra mới biết anh cũng hay sang chơi ở gần chỗ nó làm

- Ủa, anh sang đây làm chi ạ?

- Ừ thì người yêu anh ở bên đó mà

Nó gần như chết lặng, tai nó ù đi. Điều mà nó không muốn nghĩ tới cũng đến, mặc dù nó đã chuẩn bị tinh thần. Cũng đúng thôi, chia tay lâu vậy rồi, việc anh có người yêu là lẽ đương nhiên mà. Chả phải ngày xưa nó cũng 1 mực bảo anh yêu người khác tốt hơn nó sao. Vậy sao giờ đây nó lại phải hụt hẫng, đau lòng như vậy. Nó nhận ra đây là cuộc gọi cho sự muộn màng. Vẫn cái vẻ thản nhiên lạnh lung nó chúc mừng anh

- Nhưng sao nay em lại gọi cho anh vậy?

- À, em định nói với anh 1 số thứ nhưng giờ thì không cần thiết nữa rồi. Chỉ là em quá tự tin

- Tự tin sao em?

- Tự tin về tình yêu anh giành cho em

- Ai rồi cũng sẽ khác. Anh cũng từng nghĩ không thoát ra được những kỉ niệm của ngày xưa, nhưng rồi may mắn anh đã gặp được người cùng chia sẻ vượt qua giai đoạn khó khăn, đau buồn đó.

Tình đầu là mối tình khó quên nhất, càng đau càng nhớ...

 

Hóa ra, nó với anh giờ đọng lại là những mảnh ghép buồn không muốn nhắc lại. Cũng đúng, nó có cái lí do gì để bắt anh vẫn còn đợi nó đâu. Vô lí hết sức! Nó muốn anh hát tặng nó bài hát ngày xưa 2 người còn yêu. Nhưng anh lịch sự từ chối với lí do anh không còn thuộc nữa. Nó hiểu.

Chào nhau với lời chúc phúc. Cúp điện thoại, trong đếm tối giọt nước mắt muộn màng trào ra. Nó thấy bản thân nó hèn đến lạ. Chính nó là người đẩy anh ra xa và lúc nó cần nó lại muốn anh vẫn đứng đó đợi nó. Nó quên mất thời gian đâu có đợi chờ ai.

Mấy ngày sau đó nó sống vật vờ. Nó hồi tưởng lại ngày xưa, nó ước giá như nó đã không im lặng lâu như vậy, nó không sống theo dư luận, nó đủ sức bảo về tình yêu của mình... giá như...giá như

Nó dằn vặt bản thân, nó hối hận.

Cũng như hôm nay, nó nán lại công ty, lặng lẽ vào face của anh - việc mà trước đây nó không bao giờ làm khi nó đã hủy kết bạn với anh. Anh vẫn thế vẫn sống âm thầm, không ồn ào. Vẫn những hình ảnh đã cũ. Có 1 bức gần đây 4 tháng, anh chụp lúc đi công tác ở Lạng sơn. Còn đời tư chẳng có gì hết. anh là vậy. Còn nó trong 3 năm, face của nó tràn lan ảnh. Nó up hết ảnh đi đây đó, chia sẻ hết cái này cái khác, chỉ đơn giản để nếu ai đó có vào sẽ thấy nó vẫn ổn và rất ổn. Nó giả tạo quá.

Tình đầu là mối tình khó quên nhất, càng đau càng nhớ...

Nó ước gì con bạn thân của nó ở đây để nó có thể khóc cho thỏa nỗi nhớ. Bình thường nó có thể chạy lên sân thượng của tòa nhà hét thật to cho bõ nhớ nhưng giờ đây cách nó chọn là im lặng. Nó 1 mình gặm nhấm nỗi cô đơn, nỗi nhớ da diết, sự ân hận, dằn vặt từng ngày, sự tiệc nuối khi nó đã phí phạm tuổi thanh xuân của mình khi mà đúng ra nó đã có thể cùng anh xây dựng những kỉ niệm đẹp. Tất cả giờ chỉ là hư vô. Giờ đây nó đã thấm hết nhưng gì mà trươc đây anh cũng phải trải qua khi nó tàn nhẫn dứt bỏ anh. Thiết nghĩ phải chăng đây là hậu quả cho những gì nó gây nên khi nó làm tổn thương người khác.

Nếu thời gian có quay trở lại nó tự hứa nó sẽ cứu lấy tình yêu của mình, không để bên ngoài tác động bởi sau cùng người nó sống cùng là anh chứ có phải dư luận đâu. Nó cũng sẽ bất chấp yêu 1 lần không suy nghĩ, lo sợ vẩn vơ. Nó sẽ là nó. Nó không biết cần bao nhiêu thời gian nữa để nó quên được anh. Quên 1 tình yêu vừa đau vừa đẹp. có thể là 1 năm, 2 năm, 10 năm hoặc mãi mãi. Bởi anh là mỗi tình đầu của nó. Là người cho nó cảm giác được yêu thương, che chở, bao bọc như nào. Người đủ kiên nhẫn với cái tính hâm dở thất thường của nó. Khi nó chưa làm được gì nhiều cho anh ngoài việc mang cho anh những nỗi đau.

Bản nhạc đang nghe cũng đến hồi kết. Nó liệu có học được cách buông và quên 1 người. Nó nghĩ 1 mình nó sau vậy là đủ rồi. Nó cần phải giúp những ai đang lưỡng lự do dự trong tình yêu đưa ra được quyết định đúng đắn. Nó nghĩ nó chia sẻ câu chuyện của nó cho mọi người biết với hi vọng các bạn hãy trân trọng tình yêu của mình. Đừng để như nó mất đi rồi hối tiệc muộn màng, hành hạ bản thân như vậy. Bởi tình yêu không có đúng sai, hơn thua mà là chân thành và bất chấp.

Nó sẽ làm cái điều mà nó cho là ngu ngốc, không phải là xen vào cuộc tình của anh mà là âm thầm nhớ anh và chúc phúc cho anh. Từ giờ đến lúc anh chính thức là chồng của người con gái ấy, nó cho phép bản thân vẫn còn được nhớ tới anh, cùng anh đi vào giấc ngủ. Nó không lụy tình, cố gắng không khóc lóc, không nhắn tin, gọi điện cho anh, nếu nhớ nó sẽ viết hết ra giấy. Việc lí trí bắt nó phải quên anh là điều không thể bởi vết thương càng đau càng lâu lành nhưng nó sẽ cố gắng bởi đó cũng là điều anh muốn.

Thờ dài 1 cái như là trút lại gánh nặng ở công ty nó tắt máy tính, đứng dậy đi về. Hành lang mọi người đã tắt hết điện, chú bảo vệ chẳng còn giật mình khi thấy nó bước ra khỏi công ty. Nó cười nhẹ khi thấy chú dắt sẵn xe để ở sân cho nó. Cuộc đời vẫn còn nhiều người yêu thương mình mà. Nó cần mạnh mẽ dứt bỏ nỗi buồn điều mà nó lạnh lùng làm 3 năm trước. Có thể cuộc đời muốn dạy cho nó bài học để nó biết trân trọng những người xung quanh mình và có chăng là người đến sau làm sống dậy trái tim yêu thương của nó.

Chào chú bảo vệ, nó lên xe đi về. thôi không nghĩ, nó tập trung vào lái xe. Dạo gần đây nó suýt chết mấy lần vì cái tội hồn vất vưởng lung tung rồi. Làn gió thoảng thổi nhẹ lên vai, nó hòa vào dòng người qua lại đông đúc...

Tình đầu là mối tình khó quên nhất, càng đau càng nhớ...

 

-Nhật kí ngày nắng...

-Sưu tầm..2017/09/15

Ngựa chết nhiều quá !??!

 

Vị đại tá đi một vòng để kiểm tra nhưng không thấy người lính nào trong trại. Một lúc sau, một người lính vội chạy đến, thở hổn hển nói:

- Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ một chút, tôi chạy ra trạm xe buýt nhưng không kịp, tôi đã mướn một chiếc taxi nhưng giữa đường thì bị bể bánh, lúc ấy tôi tìm thấy một trang trại và mua được một con ngựa nhưng chạy một lúc thì nó lăn ra chết, tôi đã phải chạy suốt 10 dặm đường và cuối cùng đã về tới đây.

Vị đại tá tỏ vẻ hoài nghi nhưng biết không làm gì được ông cho anh ta đi. Một lúc sau, thêm 8 người lính xuất hiện trước mặt ông, ông hỏi họ tại sao lại về trễ. Và họ nói y như người lính đầu tiên:

- Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho chúng tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ… Tôi đã phải chạy suốt 10 dặm đường và cuối cùng đã về tới đây.

Vị đại tá nhìn họ đầy ngờ vực nhưng vẫn cho cả bọn đi. đúng lúc này người lính thứ 9 vội chạy tới người đầy mồ hôi.

- Xin lỗi thưa ngài! Hãy cho tôi giải thích, tôi đã có một cuộc hẹn nhưng bị trễ một chút, tôi chạy ra trạm xe buýt nhưng không kịp, tôi đã mướn một chiếc taxi nhưng…

- Để tôi đoán coi nào , Vị đại tá cắt ngang : Chiếc xe bị bể bánh phải không?

- Không ạ , Người lính nói : Có quá nhiều con ngựa chết trên đường đi, mất rất nhiều thời gian để vượt qua chúng.

Hãy luôn giữ cho mình bình yên...

Có những ngày cuộc sống như quay lưng với chính bạn, mọi thứ đều rối như tơ vò, chẳng theo ý bản thân mong muốn, bế tắc trong suy nghĩ, lạc lối và chẳng biết về đâu...

Những khi ấy chỉ muốn tìm một nơi thật sự bình yên để tìm về, để lẩn tránh thực tại bởi yếu ớt, sợ hãi làm đôi chân chùn bước hay ít ra tìm về nơi nào đó để hít thở bầu không khí trong lòng, cho tâm tĩnh lặng trong giây phút ấy, dẫu biết bình yên chẳng bao giờ tồn tại mãi bên đời nhưng có thể làm gì khác hơn lấy lại tinh thần mạnh mẽ đây...

Đời vốn thăng trầm, lòng người thì rộng lớn, thành phố nơi bạn đang sống nhiều khi trở nên xa lạ một cách bất thường, quán xá quen thuộc cũng chẳng muốn ghé thăm...Là khi ấy muộn phiền đã kín lấy những nghĩ suy, mỗi phút giây trôi qua đều làm bạn nặng lòng chẳng thở nổi...mỗi khi như thế tâm trạng tụt dốc thê thảm...

Hãy luôn giữ cho mình bình yên...

 

Thoát khỏi những điều ấy bằng cách hãy làm điều mình thích, giải tỏa tâm trạng đang bủa vây, đừng chèn ép chính con người mình để rồi vụt mất đi cuộc sống hiện tại, ngoài đường dòng đời vẫn tấp nập, cũng chẳng ai vì bạn buồn phiền mà khác đi, cớ sao phải nặng mang, rồi sẽ có những lúc bạn sống thật với cảm xúc, dũng cảm đối diện với mọi phiền toái xung quanh, cho phép bản thân buông lơi một chút để quay về với thực tại.

Hãy luôn giữ cho mình bình yên...

 

Cuộc sống dài, bất ổn xảy ra bất cứ khi nào vì thế bạn phải trong tâm thế sẵn sàng chấp nhận biến cố xảy ra, sống vội vã cũng chẳng bằng sống thật với chính con người bạn. Bình yên sẽ về lại khi bạn yêu thương bản thân, đối mặt với sóng gió cuộc đời như một lẽ hiển nhiên...Có những bài học trong đời chẳng một ai dạy bạn mà chính bạn học phải được từ bản thân, qua những ngày mây đen phủ kín, bầu trời sẽ lại trong xanh và ấm áp...không đón những trận mưa bất chợt làm sao thấy được những ngày nắng tuyệt đẹp đến nhường nào.

Bình yên dẫu tồn tại trong phút chốc cũng đã thấy được bình yên...

Bình yên vốn tồn tại trong tâm...trong cách nghĩ suy của chính bạn.

 

Sưu tầm...

2017.08.04

Khi con gái im lặng là lúc họ tổn thương nhất, cần được yêu thương nhất...

Hình như là nhớ, là mong, là đau, là sự chờ đợi, là xót xa, là hụt hẫng, là sự cô đơn trong một mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên, mệt nhòa trong dòng nước mắt...

Đã bao ngày rồi mình chọn rời xa nhau. Anh và em lựa chọn im lặng. Chọn sự im lặng làm bạn và tổn thương chính mình. Có lẽ với cái lòng tự cao của một đứa con gái em cũng không cho phép mình liên lạc với nhau và rồi ta lạc mất nhau.

Khi con gái im lặng là lúc họ tổn thương nhất, cần được yêu thương nhất...

Pinterest

"Khi một người con gái lựa chọn im lặng trước tất cả những gì anh nói, anh có biết cô ấy đã tổn thương đến mức nào. Không phải chỉ khóc mới là đau đớn, không phải cần có những giọt lệ mới là bi thương có đôi khi im lặng mới chính là bất lực nhất."

Nhưng anh à, anh biết không? Im lặng không có nghĩa là ngừng yêu thương anh ạ. Em vẫn là em của ngày xưa, một cô gái yêu thương anh rất nhiều, em vẫn nhớ về anh, nhớ về tất cả những gì mà cả hai chúng ta từng có.

Khi con gái im lặng là lúc họ tổn thương nhất, cần được yêu thương nhất...

Những ngày đầu xa anh, em loay hoay trong một mớ cảm xúc mà nhiều lúc em không thể gọi tên, hình như là nhớ, là mong, là đau, là sự chờ đợi, là xót xa, là hụt hẫng, là sự cô đơn trong một mớ cảm xúc hỗn độn không thể gọi tên, mệt nhòa trong dòng nước mắt...

Vậy mà em chẳng thể nào nói những điều đó với anh như trước nữa.

 

Nhưng anh biết không?

Em im lặng nhưng mỗi sớm mai thức dậy hay mỗi đêm là lúc mà em thấy thật sự khó khăn nhất anh à, em nhớ anh, nhớ nhiều hơn bình thường, tay em nắm chặt điện thoại, có những tin nhắn được soạn rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ được gửi, và rồi em lại im lặng để mong chờ điều gì đó từ anh, như mỗi sớm mai thức dậy: "Em ngủ dậy chưa, dậy đi anh qua chở đi ăn sáng", là không còn tin nhắn mỗi ngày: "Em đang làm gì?", "Hôm nay em ăn gì?",...nhưng điều em nhận được cũng chính là sự im lặng, tim em đau.

Khi con gái im lặng là lúc họ tổn thương nhất, cần được yêu thương nhất...

Em im lặng nhưng mỗi ngày em online anh biết điều đầu tiên em làm là gì không? Em vào trang cá nhân của anh, thổn thức xem hôm nay anh có đăng gì không, mỗi lần anh online là trong em lại chờ đợi, chờ tới lúc cái nút sáng đó tắt đi mà em không dám bắt đầu câu chuyện, em cứ mãi thế này tới bao giờ chứ? Lòng em đau. Em sợ những điều em nhìn thấy lắm rồi em quyết tâm hủy kết bạn với anh, em không muốn biết điều gì về cuộc sống của anh nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là em ngừng nhớ, ngừng quan tâm tới anh.

Em im lặng nhưng không có nghĩa là em ngừng yêu thương, vẫn luôn quan tâm, cầu mong sự bình yên dõi theo cuộc sống của anh mà có lẽ chẳng bao giờ anh biết được, có khi nào anh thầm trách em không?

Em im lặng để rồi em nhận ra rằng em nhớ anh thật nhiều, yêu anh thật nhiều, khi không còn sự quan tâm của anh mỗi ngày thì tình cảm đó cũng chưa một lần thay đổi, là yêu thương vô điều kiện anh biết không?

Điều đó cũng đủ để em nhận ra rằng im lặng không phải là ngừng nhớ, ngừng yêu, ngừng quan tâm và chưa một lần em hết yêu anh.

 

Khi con gái im lặng là lúc họ tổn thương nhất, cần được yêu thương nhất...

Người ta nói im lặng là nỗi đau lớn nhất của một người con gái phải không anh? Cô gái ấy im lặng nhưng đó là lúc cô ấy chờ mong, là lúc cô ấy cần nhất một sự yêu thương từ anh đó anh ạ! Hãy mặc kệ những lời nói không cần, không quan tâm", không sao hết, hãy chạy đến bên họ, hãy ôm họ một cái ôm thật chặt, thật lâu, cho họ mượn bờ vai của bạn và khóc thật sâu nhé!

"Tình yêu cũng giống như khi hai người cùng kéo căng một sợi giây, nếu một người buông tay người kia chắc chắn sẽ bị đau". Em đã muốn mình quên anh thật nhanh nhưng có lẽ càng cố quên lại càng nhớ thêm thôi... cảm giác kìm nén trong lòng thật khó chịu anh ạ!

 

2017.07.30